Bn bài thơ cho Cúc Hoa

Phm Cao Hoàng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

NHỚ CÚC HOA

 

đất anh rừng anh thở
sáng anh đi chiều lại trở về
rừng vi vút những đêm gió thổi
bóng anh chìm với bóng

 

đôi khi đứng bên triền đá dựng
anh hoang mang sợ núi đè mình
khi thấy con chồn con cáo
anh giật lùi lòng thoáng hãi kinh

 

anh đi qua rừng cao quá đỗi
anh đi về rừng quá đỗi cao
anh thu mình như con sâu nhỏ
nằm rung rinh giữa đám rào

 

buồn thảm ôi những chiều lặng lẽ
núi anh thành hai kẻ đăm chiêu
núi ngó anh anh ngó núi
núi đụng trời anh đụng nỗi đìu hiu

 

đất anh rừng anh thở
quá lâu ngày nên thấy hoang mang
anh sống dở anh chết dở
giữa núi rừng cao ngất ngàn năm

1 9 7 4

 

 

 

GỬI EM, ĐÀ LẠT

 

 

Cho em, để nhớ nhũng ngày rong chơi cùng 

anh Quan San bạn Đà Lạt: Chức, Lĩnh,

Nhượng, Triền, Phong, Tiên, Phụng, Loan, Bửu ,

Thanh Mỹ, Thanh Châu, Em, Nguyễn Hữu

 

 

sáng nay

mưa đã về

rừng thông xao xuyến khách phương xa

hỡi em Đà Lạt

về đâu ?

tôi muốn theo về

với người

 

mưa cho đôi em hồng

mưa cho đôi mắt em buồn

mưa bay qua cõi cùng

tôi bay giữa mênh mông

 

mưa âm vang

suốt bên đời

mưa lang thang

mấy phương trời

mưa qua

như dáng thu người

đời vui thêm tiếng em cười

 

sáng nay

mưa đã về

vườn tôi

hoa nở đóa tương

xin gửi em, Đà Lạt

bài thơ

tôi viết

khi về

với người

1 9 7 4

 

 

 

CHIỀU NEW DELHI

 

 

chiều New Delhi

tiếng chim tu gọi mùa

nắng reo trên lối tôi về

khói quê nhà quyện cuối phương xa

 

tôi nghe chiều Delhi

xôn xao mùa phượng tím

bên kia trời quê hương

nhớ em lúc Phục Sinh

 

tôi thương chiều Delhi

nên yêu màu phượng tím

yêu con người quanh tôi

yêu cả đất trời

 

chiều New Delhi

tiếng sáo đâu đây rất êm đềm

bỗng thấy nao nao nhớ quê mình

dáng em gầy

mái tranh xưa

 

 

chiều New Delhi

niềm vui rất muộn màng

bóng tôi

trên xác vàng

với trái tim

thơm ngát tình người

1 9 9 6

 

 

 

BÂY GIỜ

 

 

Tặng Cúc Hoa tôi, một thời lưu lạc

 

bây giờ nhớ núi nhớ rừng

nhớ sông nhớ biển nhớ trăng quê nhà

thương em ngày nắng Tuy Hòa

chiều mưa Đức Trọng, sáng Đà Lạt sương

thương em những con đường

một thời tôi đã cùng em đi về

 

bây giờ lạ đất lạ quê

bước chân phiêu bạc biết về nơi đâu (*)

thương em nắng dãi mưa dầu

đau cùng tôi với nỗi đau riêng mình

chia cùng tôi một chút tình

của ngàn năm trước nghìn năm sau

 

về đâu chẳng biết về đâu

thôi thì về lại buổi đầu gặp em

dòng sông xưa ấy êm đềm

mùa thu năm ấy bên thềm bay

bàn tay nắm chặt bàn tay

dìu nhau qua những tháng ngày gian nan

 

bây giờ ngồi nhớ Việt Nam

bên trời tuyết lạnh hai hàng lệ rơi

 

Virginia 2009

 

(*) Theo thói quen, chữ này thường được viết PHIÊU BẠT.

      Thật ra, PHIÊU BẠC [飄泊]  mới đúng

 

 

Phạm Cao Hoàng